(Visacongtac.tk)
- Chồng à, sao anh hay phải đi công cán thế, một năm đi những hai lần, mỗi lần
toàn hai đến ba ngày, thậm chí có đợt mất hẳn năm ngày em chẳng được ôm anh.
Anh thừa biết em luôn lo lắng,
buồn bã như thế nào mỗi khi chiều về chẳng thấy dáng anh quanh em, cho nhà cửa
ấm áp, cho em thêm khí thế còn nấu ăn cho mấy bố con, để ăn uống xong xuôi thì
cả nhà dắt nhau đi dạo bộ, tạt vào đâu đó uống nước, thư giãn. Em kể anh nghe
những câu chuyện mà em thấy thú vị, em kể cũng truyền cảm, hấp dẫn hay sao mà
chồng lúc nào cũng thích nghe, có khi lại trách “Sao hay thế mà giờ mới kể”.
Ở nhà vắng chồng em cứ loanh
quanh mãi mới hết việc, thu dọn xong, cho con ngủ em chẳng còn việc gì để làm,
lại lên giường ôm cái áo còn vương mồ hôi của anh dù cũng chả ngủ ngay nổi.
Vì vẫn nhớ cảm giác đang nằm lại
“ra lệnh” cho chồng quay mặt đi, vài lần đầu chồng còn kháng cự yếu ớt kêu mỏi,
nhưng sau vợ chỉ cần chẹp miệng một cái, chồng chẹp cái thứ hai là lại xoay
người sang bên, tự giác vén áo lên phó mặc số phận, chấp nhận để vợ “tra tấn”
bằng cách áp cái bụng bầu bỏng rãy vào phản lưng anh cho mát, anh làm bộ rú lên
một tiếng thảm thiết rồi lại ngủ ngon lành. Nghe đâu thiếu cái bụng nóng như
than hồng ấy chồng đâm khó ngủ.
Rồi em nhớ có những sáng chồng
ra vẻ nghiêm khắc gọi “Dậy đi, không còn sớm nữa đâu” rồi nói như quát con:
“Lớn bằng cái bồ rồi mà cứ để phải gọi mới dậy”, thấy vợ vẫn nằm im thì xông
vào thơm cho tỉnh ngủ mới tót xuống dưới nhà.
Hôm qua tự nhủ thèm món cơm
rang, em nấu nhiều cơm mà quên mất là anh đi công tác, vậy là thừa cơm rồi, ai
sẽ rang cho mẹ con em ăn đây. Đó là món tủ của anh, lúc đầu anh còn giấu nghề
không bày em biết, sau thì anh có hướng dẫn kỹ càng như thế nào thì em cũng
không tài gì rang ngon được như anh.
Sau đó em nhớ cái vẻ mặt chồng
thẳng băng khi vợ nói “Em yêu anh”, chỉ khách sáo đáp lại “Cảm ơn” và vợ thì
cũng lạnh nhạt không kém trả lời “Không có gì” thế rồi hai đứa hâm cười phá
lên.
Lại nhớ lần khi toàn bộ mọi
người có mặt ở quảng trường đều nghểnh cổ xem bắn pháo hoa, thì đằng này hai
đứa lãng mạn dở hơi tranh thủ thơm nhau chíu chít, dưới nền trời rực rỡ màu
pháo đang bung ra lộng lẫy.
Bệnh “sến” tưởng theo thời gian
sẽ thuyên giảm dần vậy mà càng ngày em càng thấy mình bi lụy hơn trong tình
cảm, chồng đi vắng một cái là ủ dột, nẫu hết cả ruột.
Em tưởng chỉ có gái son mới nhớ
chồng nhiều, trong khi em hai con rồi mà vẫn quay quắt mỗi khi anh xa nhà là
sao?
Nguồn dân trí
0 nhận xét:
Đăng nhận xét